Tuesday, December 8, 2015

 Khi neng cỏ đã theo về với đất
Mệ ngoại tui vẫn trệu trạo méng trù:
“Nói bờ hớ, lối mi còn nhò nhỏ
Tau đi mần, mi cứ dọi sau khu”.
MỆ NGOẠI TUI


Chín ba tuổi, mệ khôông còn khỏe nữa
Lê lưng còng, chốống cậy ngó vu vơ
Ra trước cươi, mệ lom khom nhổ nhổ:
“Răng cun ni để cỏ lút ri nờ?”

Đa nhăn loạn đồi mồi, tóc mây trắng
Mệ hay ngồi trước trọt nhớ xa xăm
Về con rào chừ khuất mô thẳng rẳng
Mấy chục năm trường chưa được về thăm.

“Tàu xe ngái mà người thì đau nhức
Chừ có ai sương vọng cũng chịu rồi
Tau ưng ở ngoài làng chơ phải
Cũng tại vì bom đạn, chao ôi…”

Mười năm trước, ôông râng còn mạnh mẹ
Cũng chín ba, bỗng khuất núi về trời
Từ bựa nớ mệ buồn, hay lặng lẹ
Ngồi nhai trù mà mắt ngó xa xôi…

Mỗi cấy tết cháu con về bên mệ
Được phây hôm lại tất tả lên đàng
Cuộc mưu sinh hắn vày cho bất đọa
Nhớ mệ nhiều nhưng cứ hẹn đông sang.

Mệ ơi mệ, gắng khỏe nhiều nghe mệ
Hè năm ni con nhích định chạy về
Chừ khun nậy cứ sèm in lối nớ
Mệ đi mô miềng dọi nấy thôi tề.

“Cấy thằng Nhỏ, mi cứ toàn nói trạng
Mi khung về, tau đi trước đó nghe”…
Ngọc Hồ
Danh mục:

0 comments:

Post a Comment