Sau chiến tranh, bà con chạy giặc lui về lại với làng cộ; người chạy vô Nam lui về, người chạy khung đặng bơ ở lại, gặp chắc tay bắt mặt mờng mà chộ hai cùn mắt người thì chảy nác, người thì chụi chụi, xoa xoa , xuýt xuýt đắc chắc vô dà cấy đã.
Bước lên côi trọt có cấy chờng tre, o An mời mấy ả tam ngồi uống méng nác chè đã, “chè ni tui gởi mua ngoài Vĩnh Linh vô đay, lá chọn, nác ngon mà thơm nữa”. O An bơng nác lên liền rót vô trung đọi mời. Đàng thì ngái, đi bộ từ trung Bến Đá ra tới dà chinh cẳng ai cũng rạ rời, loỏng trôốc cúi rồi! Ả Bảy đần một nghỉnh trỉnh máu cóc luôn, ả thở ra dư trâu cày trưa được mở dù.
Rứa là đặng mô mấy tháng, ngay mô ả tam cũng cùng chắc vác cuốc cày bừa ra roọng, đang mần bơ o An kêu to “Giải lao bà con hè”! Mấy người trung Nam mới về dòm chắc hỏi ả nớ ả nói chi rứa hè?
Có mấy người ở lại năm 72 họ thả cuốc họ ngồi. Ả Bảy hỏi: “Răng mần tê răng mà ả ngồi”? O Hai nói “ả tam khung nghe ả An hô giải lao rồi hà?”. Khi nớ ai cũng mờng, người thì chạy tìm nác, người tìm chổ khụt khút ngồi. Ả Bảy đưa hai máng tay thoa thoa nơi mấy chỗ bong mấy ngay trước chừ hắn chảy nác ra bơ nghe hắn tát tát, nác mắt ả tự diên chạy xuống tới mẹng.
“Hết giờ” - lại tiếng của o An vang lên. Mấy ả tam đứng dậy, mần ai ai cũng hoọc dọi chắc bơ đứng dậy mần tiếp.
Nắng tháng tám nám đa bưởi. Tới 11g30, o An lại kêu “hết giờ”, rứa là ai ai cũng hăng hái ra về. Dưng hai cấy chinh bước khung tới, ả Bảy nghị trung bụng miềng có đau chi mô mà tay chinh bủn rủn ri hè?
Về tới dà, con cái dọn cơm lên chờ sặn, có méng keng chắt chắt vị bắp rang bơ ả đần vô một chén bơ mắt mụi hắn sáng ra mà người chộ khỏe. Té ra do đói bụng a tề!
Có mấy người ở lại năm 72 họ thả cuốc họ ngồi. Ả Bảy hỏi: “Răng mần tê răng mà ả ngồi”? O Hai nói “ả tam khung nghe ả An hô giải lao rồi hà?”. Khi nớ ai cũng mờng, người thì chạy tìm nác, người tìm chổ khụt khút ngồi. Ả Bảy đưa hai máng tay thoa thoa nơi mấy chỗ bong mấy ngay trước chừ hắn chảy nác ra bơ nghe hắn tát tát, nác mắt ả tự diên chạy xuống tới mẹng.
“Hết giờ” - lại tiếng của o An vang lên. Mấy ả tam đứng dậy, mần ai ai cũng hoọc dọi chắc bơ đứng dậy mần tiếp.
Nắng tháng tám nám đa bưởi. Tới 11g30, o An lại kêu “hết giờ”, rứa là ai ai cũng hăng hái ra về. Dưng hai cấy chinh bước khung tới, ả Bảy nghị trung bụng miềng có đau chi mô mà tay chinh bủn rủn ri hè?
Về tới dà, con cái dọn cơm lên chờ sặn, có méng keng chắt chắt vị bắp rang bơ ả đần vô một chén bơ mắt mụi hắn sáng ra mà người chộ khỏe. Té ra do đói bụng a tề!
Đinh Giao Hữu
0 comments:
Post a Comment