Thursday, October 22, 2015

Chầu tui còn dỏ, Vĩnh Chấp quê tui roọng diều. Rứa là trưa nắng chàng chang là coi dư eng tam hẹn chắc đi moóc đam để về đâm mần giun béng sắn. Ra roọng, hệ mà cứ chộ nơ bờ rọọng có kỳ hang là mờng lắm, cổi áo trùm côi trôốc (vì trước khi đi mạ dặn : “Dớ mà đội mũ kẻ ních trôốc ra chừ”) rồi 1 tay bịn nơ bậc, 1 tay thò vô thò ra oọc oọc ẹc ẹc rứa mà bắt được diều a tể. Đam mạ có, đam kềng có, về mần béng ăn ngon dữ tặc dữ tợn. Món đam náng cũng thơm ngon dzữ. Bỏ con đam vô trong bếp than nghe xèo xèo, vàng ươm, khêu ra bẻ cọng dá nghe rạo rạo tốp rốp ưi chao thơm ngon lạ kỳ. Dít là khi đang đói bụng, mùi đam náng thiệt là quyến rủ a nở.

Bắt cua


Có lần ri mà tui dớ: Mạ tui vẹ ở dà coi dà. Khi nớ bưa đang đói, chờ cho đến bựa trưa để được ăn cơm thì lâu, chờ mạ thì càng chờ càng mất, bưa tui lẹc ra roọng mò đam. Bưa cất răng đó tui mò vô trong hang, thường thì hang hơi su, răng mà hang ni thì cạn mà nghe mềm mềm, bơ tui núm tui lôi ra 1 con tắn nác to bằng ngón tay cấy. Ôi chao ôi mạ ôi, hắn quay lại hắn táp tui 1 cấy nơ ngón tay, hắn trấu i rứa. Bưa tui hoảng tui quăng tui chạy, vừa chạy vừa khóóc đọa. Té ra buổi trưa nắng nóng tắn chịu khôông nổi cũng tìm hang chui vô trú ngụ. Tui chạy về bưa mạ tui băng bó cho tui xong, tui ngồi mà tiếc mấy con đam nằm ngoài roọng (chao ui, chừ mà náng lên thì mùi thơm nức chịu chi nổi hè), lựa khi mạ tui lo nấu náng, tui lẹc đi, mạ tui nạt: “ Đi mô nữa, hắn cắm cho rứa mà khôông khớn à?”
Danh mục:

0 comments:

Post a Comment