Kỳ chầu nớ, tui cợ mô 7- 8 tuổi tê mấy. Tui dọi eng tui đi rú chặt củi bích bổi, ăn sim ăn muồng. Mỗi lần đi là eng tam tui khoái bắt chim lắm thể. Trưa, nắng nóng cợ ri là chờ mấy người nậy chui vô trung côộc cơn queng tròn che lá nằm mà thở hì hôộc, vì mấy còn chó đi dọi cũng chui vô nằm dắm mắt le lại thở, thỉnh thoảng tru tru, rít rít lên từng cơn. Tụi tui thì uống nác mấy cũng khung ngạ.
Rú hồi nớ cơn cao, khôông phải dư chừ mô nở. Ôi chao là chim chóc mần ổ diều. Hồi nớ mà tụi tui đứa mô mà bắt được ổ bông lau, khướu, hay là chúc mào chi đó là ui chao là sướng lắm. Túi về dà ôm ổ chim mà ngủ a nở. Sớm mơi dậy thiệt sớm mắt dắm mắt mở đi bắt cào cào chò chim ăn mà sướng trung cầy bụng. Cũng dờ kỳ thiếu nác nớ mà eng tam tui hay được sai xéc bi đông xuống khe múc…
Rú hồi nớ cơn cao, khôông phải dư chừ mô nở. Ôi chao là chim chóc mần ổ diều. Hồi nớ mà tụi tui đứa mô mà bắt được ổ bông lau, khướu, hay là chúc mào chi đó là ui chao là sướng lắm. Túi về dà ôm ổ chim mà ngủ a nở. Sớm mơi dậy thiệt sớm mắt dắm mắt mở đi bắt cào cào chò chim ăn mà sướng trung cầy bụng. Cũng dờ kỳ thiếu nác nớ mà eng tam tui hay được sai xéc bi đông xuống khe múc…
Tui kể tới kỳ đoạn buổi trưa côi rú. Eng tam tui hồi nớ dà cực, bưa khôông có tiền mua vải bưa mặc chắc kỳ cùn đùi, ở trần cả ngày đứa mô đứa nấy đen thùi thui i rứa. Eng tui hỏi tui ri: “Mi cò đi bắt cu cườm ví tau khung Khanh”, tui nói “Có”. Tui đắc cun trâu đi dọi eng tui xuống đưới khe Roọng Họ. Mùa hạn nữa bưa nác vì bùn lộn kít trâu chập chõa chập chõa. Thỉnh thoảng trong mấy bụi me thầp thấp có mấy con chim cuồc cuốc ví chim chìa vôi đi ăn, chạy loạn i. Hồi nớ khe Roọng Họ có diều cơn mưng moọc loạn (sau ni tui mì biết, trung Nam họ kêu cơn mưng ni là cơn lộc vừng bưa họ tìm mua vì giá mấy triệu bạc/cơn. Tui nghị trung bụng: đồ ẻ nớ, Vĩnh Chấp tau loạn). Hắn cừ moọc thoai thoải, hắn xõa bóng xuống khe giúng in dừa trung Nam ni rứa. Mà có kỳ đặc biệt là con cu cườm hay chọn cơn mưng mần ổ. Cứ đứng đưới dòm lên côi chạng ba dò dỏ chộ chum rác đèn đen là hắn đọ. Hệ leo lên thò tay nơ ổ là chi rồi cũng khôông trớng thì là con tê nở.
Tùi dớ có lần ri: Tui ở đưới côộc, lưa eng tui thì leo lên bắt. Thường thì con cu mạ chộ động là bay mất. Lần ni eng tui leo lên thì êm. Đứng đưới mà tui run hè, chộ eng tui giúng con cào cào đen thui, vừa leo thoăn thắt vừa lầm bẩm hát bài ca Bình Trị Thiên. Cách răng đó mà hát cò mấy câu tê mấy, tùi nghe eng tui: “Ối chao ôi mạ ôi”. Tiếp sau là eng rớt từ côi đọt cơn xuống dưới khe “ùm” 1 cấy, ui chao nác lộn với bùn ví kìt trâu bắn tung tóe. Eng tui bùn lấp hết người, khoóc bù lu bù loa. Tui mì hỏi răng rứa eng? Té ra là coi dư khi eng tui lên gần tới ổ thì con cu mạ ngởng trôốc lên dòm bưa eng tui tưởng trôốc còn tắn, bưa eng tui hoảng.
Hehe… Gần 40 năm xa quê, về sau bưa mỗi lần mà nghe họ trả giá để mua cơn mưng mấy chục triệu là coi dư kỷ niệm tuổi thơ lên rú bắt cu của eng tam tui lại hiện về in dư mới hôm qua rứa.
-Nguyễn Khanh-
0 comments:
Post a Comment